Thursday, May 27, 2010

15000 đồng và 1000 tỷ

So what do you want now?


Một bài viết trên mạng Việt Nam Goonline.vn hôm nay đã đặt ra một câu hỏi khá hay “Nếu các bạn gạt bỏ mọi thành kiến về một mạng xã hội Việt Nam thì hay biết chừng nào?”.


Thành kiến quả thật là một điều kinh khủng trong xã hội, đặc biệt là xã hội có ít nhiều ảnh hưởng của đạo Khổng. Nó tạo cho ta quá nhiều sai lầm trong cuộc đời. Đã từng viết một bài về Thành kiến với mục đích chỉ là viết cho bản thân mình, cá nhân tôi nghĩ rằng câu hỏi phía trên là một câu hỏi đúng.


Tuy vậy, sau khi đọc hết cả bài viết trên, tôi bất chợt tự hỏi mình “Này, khoan, này này, cuối cùng là ai thành kiến?”. Hình như không phải là mình có thành kiến, mà chính những người bảo mình gạt bỏ thành kiến đang có thành kiến đấy chứ. Họ đang tự cô lập bản thân họ vào thế đối lập với tất cả mọi người. Một người/nhóm làm sản phẩm được tặng cho một số tiền khổng lồ, được áp đặt những mục tiêu lớn và được gieo vào đó niềm tin chiến thắng. Cứ làm đi, làm là mọi người sẽ PHẢI dùng. Cá nhân tôi cho rằng, thay vì việc cho rằng mọi người đang thành kiến với mình theo một cách “sợ sệt” như vậy, hãy cứ làm cho tốt sản phẩm đi để chứng minh với người dùng rằng mình xứng đáng nhận số tiền khổng lồ và mục tiêu lớn đó. Còn không, chính họ chứ không phải người dùng mới là người đang có thành kiến nặng.


————————————————————————-


Sáng nay, Đức Ban có viết một topic về việc vợ chồng bạn ý đã xúc động như thế nào trước tình hình của em bé bị lòi ruột ra ngoài không có tiền mổ, người ông thì phải đi xếp gạch để nhận 15000 đ/ngày. Ban là một người thẳng tính và ít nhiều cũng có quan điểm cá nhân khá aggressive về một vài chuyện (mà các bạn có thể gọi đó là có chút Thành kiến :P ), thế nhưng cái cách vợ chồng bạn Ban phản ứng với những gì em bé đang cần, đang phải hứng chịu thì thật tuyệt vời. Ít nhất cho đến giờ phút này Ban, Min và một vài bạn khác đã quyên góp được 4 triệu (có nghĩa là ~ 9 tháng xếp gạch của ông cụ). Hãy nhìn xem, một người (mà cứ cho là) có thành kiến (với một vài chuyện) có thể làm được điều tốt và thật lòng như vậy cơ mà??? Họ đâu có cần phải đợi ai mắng mỏ, đợi ai lên lớp cho họ đâu?


————————————————————————-


Jon Morrow đã chia sẻ trong cuốn The Tribes Casebook một suy nghĩ rất hay. Jon nói rằng có những Tribe (bộ lạc) mà bạn không có quyền lựa chọn xem bạn có tham gia hay không. Một trong những bộ lạc đó là Bộ lạc của người tàn tật bẩm sinh. Chẳng ai muốn tham gia bộ lạc này, thậm chí họ còn cảm giác họ bị bắt cóc từ Bộ lạc của những người bình thường sang. Thế nhưng, cái cách mà Bộ lạc của những người tàn tật bẩm sinh tồn tại thì lại tốt hơn rất nhiều Bộ lạc của những người bình thường. Họ động viên nhau, chăm sóc và cảm thông lẫn nhau, cái mà Bộ lạc của những người bình thường không làm được. Jon thậm chí sau khi chấp nhận việc mình là thành viên của Bộ lạc của những người tàn tật bẩm sinh thì đã rất hạnh phúc.


————————————————————————-


3 đoạn trên chỉ muốn kết lại thành một câu : trong bất kỳ trường hợp nào, đừng đẩy người sử dụng vào thế phải tham gia Bộ lạc chống lại bạn trong khi thực ra họ hoàn toàn có thể giúp bạn nếu bạn yêu cầu họ một cách thật lòng.




Xem đầy đủ bài viết tại http://feedproxy.google.com/~r/randombuzz/~3/JGeYRYJINoY/

No comments:

Post a Comment

Popular Posts